300x250 AD TOP

Tìm kiếm Blog này

Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2021

Thẻ:

đại học hay đường đời

 

Học đại học hay dấn thân vào đời

Đặt hai sự lựa chọn lên bàn cân, thật khó để đưa ra một quyết định đúng đắn cho con đường tương lai của một cậu nhóc không có chí hướng.

Đại học là ước mơ đổi đời của biết bao nhiêu bật phụ huynh khi gửi gắm những đứa con máu mủ của mình vào đây. “Hy sinh đời bố, củng cố đời con” đây là lí do vì sao họ đánh đổi thời gian, tiền bạc, mồ hôi, nước mắt, thậm chí có những lúc là những giọt máu chỉ hy vọng cho tương lai con mình không cơ cực và nghèo khó như bố mẹ của nó. Tri thức thắp sáng những niềm hy vọng cho những mảnh đời khó khăn, nuôi một đứa con ăn học thành tài đánh đổi bởi những năm tháng vất vả ngược xuôi, dầm mưa dãi nắng, ba mẹ bây giờ cũng đã hai màu tóc, bờ vai gầy gò, làn da cháy nắng và sức khỏe cũng đã đến giới hạn. Mỗi khi nghỉ về đứa con đang ngồi trong giảng đường đại học là niềm kiêu hãnh của gia đình, và ước mơ sau này có một công việc ổn định, nhiêu đó thôi là khiến cho ba mẹ quên hết mệt mõi, lo âu về miếng cơm manh áo hằng ngày.

Bước chân lên đại học, thằng nhóc nhận thức được rằng, nó sẽ đốt cháy bao nhiêu thời gian, công sức của ba mẹ dành cho nó đều đổ sông đổ biển mỗi khi nhắc đến hai từ “thất nghiệp”. Để lo được đủ đầy miếng cơm manh áo cho gia đình, ba mẹ đã gồng mình trước bao nhiêu phong ba bão táp cuộc đời. Cảm xúc dường như chết lặng mỗi khi nhìn vào đôi bàn tay đang chai sạn, sần sù, và đen nhám của ba mẹ để đổi lấy đôi bàn tay mềm mại, không một vết xước của đứa con. Nó dằn vặt bản thân, nếu như nó dừng lại chuyện học hành, lao vào đời và bán sức lao động của mình để kiếm lấy ít tiền về phụ ba mẹ trang trải cuộc sống, có lẻ ba mẹ không cơ cực đến vậy. An ủi bản thân nhất quyết không để hai chữ thất nghiệp xảy ra với bản thân mình, không được chùn bước, phải mạnh mẽ và khát vọng thoát nghèo để chiến thắng nổi sợ hãi bản thân.

Nếu không bước tiếp con đường tri thức, thằng nhóc sẽ tiết kiệm được số thời gian, tiền bạc, mồ hôi và nước mắt của ba mẹ cho khoảng thời gian đại học. Thằng nhóc sẽ không bất lực mỗi khi nghĩ về gia đình, bởi vì nó sẽ góp chút sức trẻ của mình cho ba mẹ nó bớt phần nào lo toang cuộc sống. Kiếm cho bản thân một cái nghề để sau này còn kiếm cơm, con đường này cũng đã giúp cho biết bao nhiêu người không cần tri thức vẫn có thể sống một cuộc sống thoải mái, không bận tâm về tiền bạc thậm chí họ còn thành công và vươn xa hơn trong cuộc sống, “văn hay chữ tốt không bằng thằng dốt lắm tiền”. Nhưng cũng biết bao nhiêu người lại quay về lối mòn cuộc sống cơ cực của ba mẹ rồi lại hối hận vì tuổi trẻ bồng bột không nghe lời người lớn.

Bạn có chắc chắn là bản thân sẽ không hối hận nếu dừng lại con đường tri thức? bạn dập tắt niềm hy vọng của ba mẹ để bước chân vào đời. Thật sự rơi vào hoang mang khi cân nhắc giữa hai sự lựa chọn cam go.

Nếu bạn có chí hướng, xác định được bản thân sẽ không hối hận và theo đuổi đam mê của bạn, dù cho là tri thức hay nghề tay chân thì chắc chắn bạn sẽ thành công không sớm thì muộn một chút cũng không sao.

Thằng nhóc không có chí hướng chính là mình, học đại học cũng không hẳn sẽ thất nghiệp, bỏ học cũng chưa chắc sẽ thoát nghèo. Đứng giữa hai ngã rẻ cuộc đời, cuối cùng đưa ra một lựa chọn táo bạo, khi bản thân chưa biết làm gì giữa cuộc đời khắc nghiệt này, tri thức vẫn là tia hy vọng dành cho mọi người, mình chấp nhận đánh đổi 4 năm tuổi trẻ của mình để tiếp tục hy vọng của ba mẹ, trước sau gì cũng phải dấn thân vào dòng đời hối hả, học đại học ít nhất để ba mẹ vui lòng, sau này không còn gì hối hận, tiếp tục theo đuổi một tương lai tươi sáng, nếu sớm tìm được “chân ái” thì vẫn có khả năng bẻ lái bất cứ lúc nào.

Quyết định nào cũng phải đánh đổi, điều làm mình khó đánh đổi nhất chính là niềm hy vọng của bật phụ huynh, tuổi trẻ non nớt, không đủ bản lĩnh để “liều ăn nhiều” thì hạn chế và tối thiểu rủi ro luôn là sự lựa chọn của thằng nhóc trẻ người non dạ như mình.

Thứ Tư, 20 tháng 10, 2021

Thẻ:

điều gì khiến bạn trăn trở mỗi đêm



Đã bao giờ bạn cẩm thấy mình như một chiếc bóng vô hình, lẻ loi đứng bên lề cuộc sống. Nhìn vào bản thân mình, bạn cảm thấy mình quá non nớt, dè dặt, hoang mang. Nhìn ra ngoài xã hội, bạn tự hỏi tại sao nhiều người đồng trang lứa tự tin, sống nhiệt huyết, thành công như vậy mà mình thì lúc nào cũng chần chừ, sợ hãi. Bời vì chính bản thân mình cũng không trả lời được câu hỏi, mình thích nhất cái gì? Những thành công người ta đạt được, những sự vật hiện tượng độc đáo, mới lạ, hoặc bất cứ thứ gì có thể làm mình khát khao có được nó, nhưng rất tiếc là những ngọn lửa đó tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn, sau đó nó lại chìm vào dĩ vãng trong tâm trí của mình.

Một cậu bé nhỏ tuổi là một khách hàng thân thiết của một quán kem lề đường, mỗi khi cậu nhóc ghé qua quán, cậu ấy chỉ chọn một loại kem duy nhất đúng với sở thích của mình. Mình thậm chí còn thua cậu bé đó, đơn giản là thích cái gì cũng không biết. Tình cờ mình nghe ông Chủ quán hỏi cậu bé rằng: tại sao cháu không thử các loại kem khác, biết đâu những hương vị mới lạ sẽ làm cháu thích hơn thì sao?

Một suy nghĩ thoáng qua trong tiềm thức thúc giục bản thân hãy trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn, hôm nay có thể không tìm được câu trả lời, nhưng thế giới luôn có cơ hội cho tất cả mọi người đó là ngày mai, ngày kia, cho đến khi bạn tìm được cái gọi là chân ái để bạn theo đuổi cả cuộc đời.

Hành trình đi tìm chân ái chất chứa nhiều trăn trở, đôi khi mình mãi mê chìm đắm trong những cơn mơ mà không biết rằng thực tại sẽ là một cái tát cho mình vỡ mộng. Bỗng thẫn thờ với một cái thở dài, khi nhìn về tương lai mịt mờ chưa được khai sáng. Mãi mê đi tìm chân ái cuộc đời, nhiều lúc bản thân dần mất phương hướng, không làm chủ được bản thân, mà nhiều người vẫn hay bảo rằng đó là dòng đời đưa đẩy. Thật khó khăn khi đi trong đêm tối và không tìm được nguồn ánh sáng dù cho chỉ là tia hi vọng nhỏ nhoi. Quay đầu nhìn lại xem bản thân đã đạt được những gì trên con đường phía trước, dật mình chỉ thấy ba mẹ đã già đi hơn trước, đôi vai hao gầy, làn da bắt đầu sạm dần vì dầm mưa dãi nắng lo cho một đứa con ăn học đại học. Sẽ thật hổ thẹn với ba mẹ khi để người đời cười chê rằng “có bằng đại học rồi cũng về quê chăn bò”. Những cảm xúc không biết chia sẽ cùng ai, bản thân càng trở nên lạc lõng giữa nơi đất khách quê người. Đàn ông mạnh mẽ cũng chỉ đến vậy, cố kìm nén đến đâu thì đêm về một mình cũng khó kìm được dòng nước mắt.

Hít một hơi thật sâu, tự an ủi rằng “cuộc sống mà”, rồi cứ thế nhắm mắt lại, chìm vào trong màn đêm tối.

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021

Thẻ:

chuyện chưa kể, tháo niềng cảm xúc của bạn






Động lực để mình tạo nên blog “Trần Văn Nam chuyện chưa kể” đơn giản là vì muốn có một nơi để chúng ta có thể tháo niềng cảm xúc. Khi chúng ta luôn cố tỏ ra mạnh mẽ với nụ cười luôn nở trên môi mà chẳng ai hay biết được rằng đằng sau nụ cười ấy là biết bao nhiêu áp lực, mệt mỏi mà chúng ta luôn cố gắng kìm nén. Chúng ta không thể bộc lộ ra ngoài bởi vì chẳng ai muốn nghe những lời than ngắn thở dài, hay là những tiếng lòng nặng trĩu khó nói nên lời.

Đến với blog này, bạn sẽ không cần phải mang lên mình những mặt nạ thường ngày, hãy một lần sống đúng với cảm xúc của bạn, ở đây bạn có thể là những anh hùng bàn phím, chúng ta sẽ không biết bạn lại ai, trông bạn như thế nào, chúng ta chỉ muốn có một nơi để chia sẽ những câu chuyện bên lề cuộc sống, một nơi để trút bỏ hết những áp lực trên vai, những cảm xúc tiêu cực, để rồi hít một hơi thật sâu và bắt đầu cho những điều mới mẻ, tươi đẹp.

Chuyện chưa kể là những câu chuyện chia sẽ, tâm sự rất đời thường, đôi khi là những kỷ niệm khó quên, hay là ước mơ, hoài bão về tương lai, đôi khi là những mơ mộng về cuộc sống tươi đẹp. Thật khó để nói rằng chúng ta đang sống trong hiện tại hay sống trong những giấc mơ. Hy vọng nơi đây sẽ mang đến cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau và tạo cảm hứng cho bạn bước tiếp ngày mai.

Còn mình là Trần Văn Nam


Hiện nay, mình là một anh chàng sinh viên năm ba của Học viện Công Nghệ Bưu Chính Viễn Thông. Có phải bạn đang nghĩ đây là một ngôi trường đào tạo công nghệ và sau này ra trường làm bên bưu điện? Bạn nghĩ đúng rồi đấy, bên cạnh phát triển công nghệ thì Học viện còn đào tạo một số ngành kinh tế nổi bật và mình đã chọn ngành Marketing ở ngôi trường này để theo đuổi và trang bị cho bản thân làm hành trang bước chân vào cuộc sống đầy hoa lệ sau này.

Sương sương thì mình thích nuôi chó, mặt hay nhăn nhó, cảm xúc bất thường, thích chơi thể thao, sống nội tâm và vẫn độc thân vui tính, thích chia sẽ những câu chuyện thầm kín. Cảm ơn các bạn đến đây, rất mong được làm quen với các bạn.